蜀道难

李白 〔唐代〕 李白
wēi gāo zāi shǔ dào zhī nán nán shàng qīng tiān cán cóng kāi guó máng rán ěr lái wàn qiān suì qín sài tōng rén yān 西 dāng tài bái yǒu niǎo dào héng jué é méi diān bēng shān cuī zhuàng shì rán hòu tiān shí zhàn xiāng gōu lián shàng yǒu liù lóng huí zhī gāo biāo xià yǒu chōng zhé zhī huí chuān huáng zhī fēi shàng guò yuán náo chóu pān yuán qīng pán pán bǎi jiǔ zhé yíng yán luán mén shēn jǐng yǎng xié shǒu yīng zuò cháng tàn
wèn jūn 西 yóu shí huán wèi chán yán pān dàn jiàn bēi niǎo háo xióng fēi cóng rào lín jiān yòu wén guī yuè chóu kōng shān shǔ dào zhī nán nán shàng qīng tiān shǐ使 rén tīng diāo zhū yán lián fēng tiān yíng chǐ sōng dào guà jué fēi tuān liú zhēng xuān huī pīng zhuàn shí wàn léi xiǎn jiē ěr yuǎn dào zhī rén wèi lái zāi
jiàn zhēng róng ér cuī wéi dāng guān wàn kāi suǒ shǒu huò fěi qīn huà wéi láng chái zhāo měng cháng shé shǔn xuè shā rén jǐn chéng suī yún zǎo huán jiā shǔ dào zhī nán nán shàng qīng tiān shēn 西 wàng cháng jiē
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《蜀道难》是中国唐代大诗人李白的代表作品,此诗袭用乐府旧题,以浪漫主义的手法,展开丰富的想象,艺术地再现了蜀道峥嵘、突兀、强悍、崎岖等奇丽惊险和不可凌越的磅礴气势,借以歌咏蜀地山川的壮秀,显示出祖国山河的雄伟壮丽,充分显示了诗人的浪漫气质和热爱自然的感情。全诗二百九十四字,采用律体与散文间杂,文句参差,笔意纵横,豪放洒脱,感情强烈,一唱三叹。诗中诸多的画面此隐彼现,无论是山之高,水之急,河山之改观,林木之荒寂,连峰绝壁之险,皆有逼人之势,气象宏伟,境界阔大,集中体现了李白诗歌的艺术特色和创作个性,深受学者好评,被誉为“奇之又奇”之作。

作者简介

李白

李白(诗仙)

唐代浪漫主义诗人

李白(701—762),字太白,号青莲居士。是屈原之后最具个性特色、最伟大的浪漫主义诗人。有“诗仙”之美誉,与杜甫并称“李杜”。其诗以抒情为主,表现出蔑视权贵的傲岸精神,对人民疾苦表示同情,又善于描绘自然景色,表达对祖国山河的热爱。存世诗文千余篇,有《李太白集》。

参考资料

热门搜索