李陵咏

王维 〔唐代〕 王维
hàn jiā jiāng jūn sān dài jiāng mén zi
jié yǒu shǎo nián chéng zhuàng shì
zhǎng sāi shàng ér shēn dān lěi
jīng liè xiāng xiàng xiāo bēi
shā chuí zhàn shēng yān chén
jiāng lìng jiāo miè míng wáng shì
shī jūn yuán suì yīng qióng chǐ
shǎo xiǎo méng hàn ēn kān zuò
shēn zhōng yǒu bào tóu wèi néng
yǐn lǐng wàng zi qīng fēi jūn shuí xiāng
复制 复制
朗读 朗读

作品简介

《李陵咏》是唐代诗人王维创作的一首五言古诗,此诗从李陵“三代将门子”的出身落笔,着重描写他对敌作战的勇敢精神,表现他对汉室的忠心,对他的不幸结局表示同情。全诗语言质朴流畅。

作者简介

王维

王维(诗佛)

唐朝著名诗人

王维(701—761),字摩诘,号摩诘居士,河东蒲州(今山西运城)人,有“诗佛”之称,与孟浩然合称“王孟”。开元进士。累官至给事中。前期写过一些以边塞题材的诗篇,但其作品最主要的则为山水诗,通过田园山水的描绘,宣扬隐士生活和佛教禅理;体物精细,状写传神,有独特成就。兼通音乐,工书画。有《王右丞集》。

参考资料

热门搜索